Anh em thân mến, thời của chúng ta đây rồi. Ta đã dành cả đời để chuẩn bị cho sự kiện này bằng tinh thần kiên trì xa lánh xã hội. Ta dành toàn bộ buổi tối và ngày cuối tuần ngồi trong toà nhà công ty sang trọng. Tin nhắn và điện thoại vẫn còn chưa trả lời vì sợ ai đó sẽ đến kéo ta ra khỏi nhà. Cửa nhà vẫn đóng ngay cả khi đã có người gõ cửa. Vô số sự bào chữa được tạo ra để từ chối lời mời tham gia những hoạt động nhiều người. Ta có thứ để đọc, chiếc mền thoải mái, đồ uống có cafein, bữa ăn nhẹ và chú thú cưng mềm mại, đó là tất cả những gì cần thiết để vượt qua cơn khủng hoảng này. Và lý do tôi hiểu những điều này là bởi tôi cũng chưa từng gặp ai trong chúng ta cả. BÂY GIỜ TỚI MẤY BẠN HƯỚNG NGOẠI NÀY. Hiện thực thì vẫn trần trụi ngoài kia nên tôi chẳng cần phải tô vẽ thêm làm gì. Con đường trước mắt sẽ khó khăn với các bạn đấy. Trái lại, với tôi cuộc sống chẳng mấy thay đổi. Một vài sự việc gần đây đã buộc tôi tin vào sự thật rằng xu hướng lẩn tránh xã hội bẩm sinh của mình đáp ứng c...